Buồn Trông

Cứ ngỡ mình chung một khoảng trời
Ai ngờ sớm hạ lối tình vơi
Người thơ thẩn dạo bờ sông vắng
Kẻ xót xa chia giọt nắng ngời
Nhặt nhạnh hành trang buồn khắp nỗi
Trông chờ kỷ niệm thấm từng nơi
Ngày xuân biết có về không nữa
Bởi ngọn sầu đông chẳng thiết rời

Nguyên Thoại

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.