Họ ngoảnh mình sao xót nỗi hoài
Bao ngày quạnh quẽ bóng hình ai
Đìu hiu ngõ hẹn đau lề vắng
Lặng lẽ chiều qua mỏi phố dài
Nhớ buổi trường tan thờ thẫn phượng
Thương mùa gió tạt bẽ bàng mai
Tình ơi chớ vội lìa xa mãi
Đỡ mái đầu xanh tủi lược cài
Tình không thắm đượm bỏ đi hoài
Trở lại bên đời vẫn ngóng ai
Mảng nắng đan vào loang ngõ hẹp
Màn sương phủ xuống đọng mi dài
Cầu duyên chẳng được sai đường ái
Nguyện ý đâu thành lỗi buổi mai
Khép cửa cho lòng quên nỗi cực
Mùa đông lẻ bóng lặng then cài
Còn nguyên buổi hẹn nhớ thương hoài
Lỡ bước do trời chẳng tại ai
Nguyệt lão se lầm nên cảnh ngắn
Đường tơ rã hết bởi sông dài
Nhìn nhau xót thuở thôi đành mộng
Vọng ái đau lòng đã bỏ mai
Vẫn nuối bao ngày thơ thẩn lặng
Tình xa lược cũng chán trâm cài
Tình chưa đến ngõ lạc nhau hoài
Rã mối duyên đầu chẳng hẹn ai
Lối rẽ thuyền hoa về nẻo lạ
Đời chia ngấn lệ vỡ đêm dài
Thương mình mắt đỏ tìm vơi rượu
Tủi bạn khăn hồng giã sớm mai
Dẫu biết thời gian mờ nhạt cả
Cầu mong vẹn thuở tóc mây cài
Bầm gan một thuở cứ nao hoài
Chỉ biết đâu làm vỡ mộng ai
Dẫu buổi mơ màng chìm dạ vắng
Mà tim thổn thức ngập hôm dài
Hè sang nở thắm từng bông phượng
Dạo ngỏ trao thầm những cánh mai
Mới gửi hương chiều bay dạt mãi
Còn đây lọn tóc thoảng đưa cài