Mùa đi bận bịu lá quên vàng
Cả gió chần chừ thả lối sang
Để nắng còn ươm hàng phượng xõa
Và sương vẫn đọng cánh sen tàn
Đời chia mấy ngả ân tình dỗi
Mộng giữ đôi bờ kỷ niệm đan
Lỡ một chiều thu yêu dấu gởi
Mà bao ngấn lệ vấn vương tràn
Giậu cúc nhà ai đã rực vàng
Tháng Mười ừ nhỉ gót thu sang
Lưng trời gió ruổi mây tan hợp
Mặt đất sương len cỏ mọc tàn
Nọ liễu hồ buông mành tóc chải
Kia người lối dạo ngón tay đan
Hàng cây cũng sát đôi đầu lại
Bỗng chạnh niềm riêng lá rớt tràn…
Ngõ phố chiều nay lá nhuộm vàng
Nghe mùa đổi chỗ gọi ngày sang
Bàng khoe nhánh mới chào thu dậy
Cúc hé chồi non tiễn hạ tàn
Bịn rịn ve rời rêu cỏ lảng
Tần ngần nhạn ghé gió mây đan
Người nơi xứ nọ còn mơ cũ?
Vẫy chuyến tàu đi kẻo mộng tràn…
Giữ lại trong tim giọt nắng vàng
Khi mùa gió bão đã tìm sang
Anh rời phố nhỏ hiên thềm ngóng
Nước ngập vườn xưa ngọn cỏ tàn
Có thuở chia xa cành phượng nuối
Mong giờ gặp gỡ ngón tay đan
Ba năm cách biệt đừng quên nẻo
Tội kẻ đêm đêm suối lệ tràn
Vườn ai thấp thoáng nụ hoa vàng
Một kẻ si tình dạo gót sang
Nắng nhẹ trời thương nương cánh mở
Chiều nghiêng dạ rối ngại đêm tràn
Đường duyên đợi kết chưa lần hẹn
Nẻo mộng mong tìm chẳng ngón đan
Có lẽ ông tơ lơ đễnh chuyện
Nên chi thất thểu giữa canh tàn